Kiều Giang

Con Đò Tình Nằm Đợi Bến Phù Vân






Giây phút ấy người buồn chẳng nói
Có ngờ đâu bão nổi phía không em
Ta lầm lũi, cuối dòng sông đứng đợi
Từng bước chân, sợi tóc ấy say mềm

Người vẫn hẹn, như tuổi đời vẫn hẹn
Giọt trăng khuya, đêm cứ khuyết lại đầy
Lời ca cũ, muôn đời còn thánh thiện
Người cho ta cả biển sóng bồi hồi

Trời không buồn, nhưng mưa vẫn cứ rơi
Như tháng tư, một thời em đã đến
Chiều vội vã, người đi quên ước hẹn
Hương rượu thầm, chuốc mãi một mình tôi.

Quê hương ơi, sao bây giờ, người đòi nước mắt
Ta còn giọt nào nhỏ xuống mỹ nhân?
Xưa Phạm Lãi, lòng trăng sao vằng vặc
Con đò tình nằm đợi bến phù vân...
SG 4/4/14

Được bạn: ct.ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 4 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "Con Đò Tình Nằm Đợi Bến Phù Vân"